[AI CÙNG TÔI THÌ THẦM] ĐỜI NÀY KHÔNG TIẾC

Lỡ như, số mệnh dành cho chúng ta một câu chuyện không có hậu; thương người chẳng thương ta.Làm sao để đi hết đoạn đời này đây? 

Thương người, chẳng hề thương ta. Vốn dĩ là tay trơn ôm nước, có buồn cũng chỉ biết nhìn, có giận cũng chẳng thể lên tiếng, chỉ có thể lặng người như loài cá im tiếng bơi. Không thể tranh đấu, không thể phản kháng, chỉ có thể ôm nước vào mình, rồi nước chảy xa ta. 

Thương người, chẳng hề thương ta. Hẳn nhiên, không phải là một loại sai lầm, mà chỉ là nợ nặng hơn duyên, nên thân ta co mình nằm nghiêng trước nỗi đau lòng. Nghiệt duyên, cũng là duyên. Chẳng thể vứt bỏ, chẳng thể trốn thoát, chỉ có thể bước cùng niềm đau bằng đôi chân yếu mềm. 

Thương người, trong vô vọng, dốc cạn lòng, để không nuối tiếc. Như đoá hoa Cát Tường lặng lẽ nở giữa mưa gió đêm qua. Vì nếu như sợ hãi chôn dấu yêu thương, từ nay về sau ngày ngày đều phải niệm kinh tiếc nuối sao? 

Đời này không tiếc, kiếp sau không hẹn.

Phùng Lâm


Nhận xét

Bài đăng phổ biến