[ Tản Mạn] Nhỡ Mai Em Chết
"Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy, sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi về địa ngục..."
Mình từng đọc tâm sự ở một nơi nào đó trên cõi mạng này. Của một chàng dành cho một chàng trai. Mà mấy giòng thơ này gắn liền với câu chuyện của họ. Năm tháng xuân xanh, họ yêu nhau nồng nàn, ngỡ như một bản nhạc vĩnh cữu, không bao kết.
Nhưng rồi, cõi đời nhuộm bạc lòng người.
Năm tháng uyên ương, như hoa bướm gặp giông tố tan tác. Người đi kẻ ở, bóng xưa chẳng còn.
Có lẽ, người đi sẽ có một cuộc sống khác, sẽ vui cùng người khác. Chỉ có người dừng lại giữa kỷ niệm của hôm qua, ngày nào cũng đau, thu nào cũng nhớ. Trong lòng người ở lại, luôn mãi hỏi tại sao tại sao và tại sao lòng người lại đổi thay. Bao nhiêu giòng thơ ấy, là bấy nhiêu đường lệ rơi. Bao nhiêu tuổi đời, là bấy nhiêu lũy thừa đau khổ của phận người.
Năm tháng đọc những dòng tâm sự ấy đã qua lâu lắm rồi, có lẽ ngót cả mười năm rồi. Cõi xưa chẳng còn, người cũ mất bóng, chỉ còn lại mấy giòng thơ và chút tình niệm.
Chuyện cũ, bản thân cũng chỉ là khách hồng trần đi ngang dự phần. Bản thân cũng hiểu được nhân sinh vô thường, nhân tâm vô định, duyên đến duyên đi khó có thể níu giữa. Chỉ là, bản thân trong lòng vẫn còn chấp niệm, muốn mời người thương tâm năm ấy cùng uống chung ly trà, rồi trải mấy lá bài để giải mê đoạn niệm.
Nhưng đời người, hết thảy tùy duyên vậy
Nhận xét
Đăng nhận xét