Hái Hoa Khổ Đau, Bài Về Mùa Giông Bão Đầu Đời
Em hỏi tôi, tại sao trong đời sống này khó mà sống như nguyện mình như vậy?
Em chỉ nguyện sống đời bình yên, vui tươi nói cười bên những người em yêu, sao lại khó đến như vậy.
Em yêu người mãi mãi không yêu em. Em nói cười như một thói quen hằng ngày, nhưng lòng không chút tươi vui. Em sống mà không biết ngày mai có yên bình không?
Những người em yêu, không thể sống đời với em. Từng người từng người, dần dần rời bỏ khỏi câu chuyện đời em, ngủ im lìm như trang sách khép kín.
Em khóc!
" Tại sao cuộc sống này lại đau đớn vậy"
Giá như tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại đã về ngày thơ ấu, chỉ ngủ một chút là bao sầu khổ tan biến.
Tôi im lặng, chỉ im lặng, quan tâm em không bằng lời nói.
Tôi cầm lấy tay em. Im lặng.
Lúc này, chỉ cần im lặng là đủ rồi.
Tôi biết, em đang trưởng thành. Giống như cây non gặp mùa giông bão đầu tiên. Em sẽ biết, để như cây mọc thẳng, người sống ngay, khó đến nhường nào.
Cuộc sống là lò lửa, là thùng thuốc nhuộm. Trải qua biết bao khóc cười nổi trôi, mới biết sống được như mình đã là thành công đôi phần rồi.
Tình yêu người chẳng thể giữ người không yêu mình. Đau đớn lẫn vô vọng, nhưng ít nhất trong đời này em đã có dũng khí để yêu. Tình yêu đời không thể giữ được đời sống, sẽ dạy cho em biết trân trọng những giây phút hiện tại.
Đời đau đớn, sẽ cho em trưởng thành. Trên vai chúng ta, ai cũng đang vác thập giá cả, nhưng em biết không, như cỏ hoa nở rồi tàn lại tiếp tục nở. Có thể hôm nay em bị lừa dối, cả ngày mai nữa, nhưng ngày mốt sẽ có càng nhiều người tin yêu em.
Cứ yêu đi, cứ tin đi, vì đời sống cũng vậy, có người thương sẽ có người ghét. Có mưa sẽ có nắng. Gặp người thương mình sống vui, gặp người ghét mình thương họ. lắng nghe họ.
Rồi em sẽ thấy, lòng mình rộng lớn bao nhiêu thì thế giới của mình rộng lớn bấy nhiêu.
13.12
Nhận xét
Đăng nhận xét